Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

Bài không tên cho Ta







Ta nhặt lấy mảnh tình đời
bị người quăng ném 
trên một quãng đường mòn 
nằm co ro sau những cơn mưa vùi 
ướt nhẹp 
Người lướt ngang 
nhìn 
Người lướt ngang 
vô tình

Ta vắt mảnh tình đời
vào khung cửa
đợi bình minh
Nơi ánh nắng của sự ôn hòa muốn chiếu vào soi rõ 
Một nửa rách bươm khốn khổ 
Một nửa còn nguyên vẹn 
nhưng không thể gọi tinh tươm

Dường lem luốc 
dường ...
Ta dỗ về vuốt phẳng 
độ co giãn níu ghì
dùng dằng 
dai dẵng 
Mảnh tình đời 
méo xệch
Ta đau

Ta lục tìm sợi chỉ kim tuyến lung linh trong ánh sáng lầu bầu
Sợi chỉ mỏng manh còn sót lại
trong mớ hỗn độn của nhân tình thế thái
Đời còn chút vị tha ?
Ta dặn dò chính ta 
hãy vá víu một cách thật thà
tỉ mẩn 
Thế rồi
một nửa vẹn nguyên lại tỵ hiềm 
lấn cấn 
Ta ngẩng cao đầu 
tiếp tục ...
Hay buông thõng
thối lui ?

Mảnh tình đời 
ta nhặt 
Người bỏ quên rồi
Thôi ! trải rộng 
đắp tim mình 
trong những tối gió gạt trời rong chơi
Ta lạnh

chờ một ngày 
có lẽ người sực nhớ ...
Có lẽ ...
Chờ ...
( đừng yêu sách thời gian )

Huỳnh Gia 
02/04/2015



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét