Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

BÀNG HOÀNG TRONG TIẾNG CỐ NHÂN




Bình thơ Huỳnh Gia - Dung Thị Vân


Một bài thơ rất đỗi bình thường với những câu từ cũng rất bình thường nhưng sao lời bình hay quá  !
Huỳnh mạn phép nhà thơ Dung thị Vân mang về blog cá nhân giữ lại làm kỷ niệm .
====================
Cố nhân ơi ! Một tiếng lòng thật thảng thốt và đau thương mà tác giả đã làm ta bàng hoàng khi đọc" Khúc hoài niệm không tên "- của tác giả HUỲNH GIA. Sao mà tiếng lòng của người đầy những bi thương khiến tôi không thể nào không viết lời chia sẻ 


Đọc bài thơ "Khúc hoài niệm không tên" của Huỳnh Gia

Ngày tháng dần trôi theo vòng quay tạo hóa. Thời khắc qua đi là những biến đổi của cuộc đời, của mỗi con người. Nhưng vòng quay khắc nghiệt của ái tình như là một bí ẩn của con người, cho dù khi đã mất đi rồi, tất cả đã không còn. Nhưng sao trái tim con người ta không thể nào quên lãng cho dù thực hay hư , mà đó là điều luôn làm cho con người ta trăn trở. Ở đây tác giả đã hoài niệm, một nỗi hoài niệm không tên……Có còn gì để giữ, có điều gì để trao. Tất cả đã không còn.Nhưng sao tác giả cứ mãi băn khoăn ở từ gửi và giữ như thế này. Nhớ thương hay chôn sâu vào dĩ vãng, mà từng mùa qua đi là những vết cứa hằn trong trái tim. Cõi trời đất nào thấy được gì ngoài nắng mưa, mưa nắng.Những câu thơ của tác giả như muốn nắng và mưa hãy mang đi hết những đau buồn trong lòng tác giả.
Ta gửi cho người - ta giữ cho ta
Từng nỗi nhớ chênh chao theo năm tháng
Bốn mùa chôn nỗi đau vào quên lãng
Hay thả vào từng hạt nắng - giọt mưa ?

Thật tội tình cho mảnh trăng của vũ trụ. Trăng muôn đời tỏa sáng trên thế gian. Thế nhưng trong đau thương tuyệt vọng khốn cùng thì con người lại tìm đến trăng để mà nức nở với trăng, để mà thổn thức với trăng. Mong trăng sẽ chía sẻ được nỗi đau. Xưa kia chàng thi sĩ họ Hàn cũng tìm đến trăng. Và trong tuyệt vọng người thi sĩ họ Hàn đã đang tâm dệt nên những vần thơ ai oán: “AI MUA TRĂNG TÔI BÁN TRĂNG CHO”…Nhưng rồi có ai mua được trăng đau thương của người thi sĩ họ Hàn. Cho nên mọi kiếp người mới còn trăng để nức nở, để dệt nên bao trang văn thơ ướt đầm nước mắt chỉ vì “một mảnh trăng treo”.Ở đây HUỲNH GIA cũng tìm đến trăng để mà thở than. Trăng muôn đời của thi nhân. Trăng biết chia sẻ nỗi niềm cùng ai đây..Cho nên có lẽ trăng sẽ mãi mãi và mãi mãi chỉ nghe tiếng thở than của mọi kiếp người qua đi mà không bao giờ ai ôm được trăng vào tim để mà trút được nỗi lòng.
Cỏ chiều nay se lạnh bởi gió lùa
Cố nương nhẹ từng bước chân hoài niệm
Con đường cũ có còn ai để kiếm
Miền lãng quên trơ trọi bóng trăng côi

Đường đời muôn vạn nẻo, tình cảm chia đôi. Tiếng thơ Huỳnh Gia cứ đầy những xúc cảm về hoài niệm. Mà thảng thốt trong hai từ : “cố nhân”. Từ cố nhân như xé nát tâm can cõi lòng tác giả. Thôi thì ta chỉ còn biết dành cho nhau qua những bài thơ vụng dại để hồi tưởng lại một thời đi qua. Cho dù bao vết bụi đời cứ vô tình phủ lên mỗi ngày một kín.

Cố nhân ơi ! đường phân lối chia đời

Giây phút nhớ - mượn câu thơ làm bạn
Dấu chân xưa bụi vô tình xoá nhạt
Ta còn gì để giữ lại cho nhau

Khổ thơ cuối cùng tác giả HUỲNH GIA đã thấy mình mất thật sự và không còn gì để níu kéo kỷ niệm khi ngày tháng cứ mãi trôi.Phép nhiệm màu ở đâu có được cho tác giả đi vào mơ ước?. Để rồi Huỳnh Gia nhận ra rằng tất cả chỉ là mơ. Và chỉ còn trang thơ ướt đẫm một giấc mơ trong dày vò hoang tưởng.
Bình minh lên có ban phép nhiệm màu
Ta quên phắt một lần - tim ngơ ngác
Để đôi lúc ngỡ như mình thất lạc
Men lối về - hoang lạnh những giấc mơ ...

Bài thơ đưa tôi đến nỗi niềm của một bài hát cứ rưng rức những từ : “Cố nhân đi bao giờ mới về?..Chờ nhau hoài cố nhân ơi….Nhớ thương biết bao giờ nguôi…..”

DUNG THỊ VÂN
Hội viên HỘI NHÀ VĂN TP.HỒ CHÍ MINH

6 nhận xét:

  1. Chúc mừng Huỳnh có một bài thơ tuyệt vời và một bài bình chia sẻ thật sâu sắc .
    MN chúc Huỳnh tuần mới nhiều niềm vui và hạnh phúc nhé. Thân mến.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bài bình này mình mang từ đất đứng về blog giữ làm kỷ niệm , muốn cảm ơn tác giả đã có sự đồng cảm sâu sắc với những câu thơ rất bình thường của mình nhưng chưa có dịp .
      Cảm ơn bạn hiền , MN cũng vậy nhé !

      Xóa
  2. Bài thơ hay hơn nhờ người bình như hòa nhập vào chính mình, phải không muội? Có thể nào sẽ được đọc thêm nhiều bài bình như vậy (về thơ HG) Hihi, mình bình không được, chỉ cảm thơ thôi nên chờ người ta bình sẵn mình đọc vậy :D

    Trả lờiXóa
  3. Muội cũng chỉ biết mần thơ - hỏng biết bình :D

    Trả lờiXóa
  4. Ta gửi cho người - ta giữ cho ta
    Từng nỗi nhớ chênh chao theo năm tháng
    Bốn mùa chôn nỗi đau vào quên lãng
    Hay thả vào từng hạt nắng - giọt mưa ?


    Cỏ chiều nay se lạnh bởi gió lùa
    Cố nương nhẹ từng bước chân hoài niệm
    Con đường cũ có còn ai để kiếm
    Miền lãng quên trơ trọi bóng trăng côi


    Cố nhân ơi ! đường phân lối chia đời
    Giây phút nhớ - mượn câu thơ làm bạn
    Dấu chân xưa bụi vô tình xoá nhạt
    Ta còn gì để giữ lại cho nhau


    Bình minh lên có ban phép nhiệm màu
    Ta quên phắt một lần - tim ngơ ngác
    Để đôi lúc ngỡ như mình thất lạc
    Men lối về - hoang lạnh những giấc mơ ...

    Khúc hoài niệm không tên với ngôn từ bình dị, cấu tứ nhẹ nhàng. Sự dàn trãi tình ý theo từng cung bậc cảm xúc. Sâu lắng mà không rên rĩ, mượt mà nhưng không trau chuốc như một loài hoa rừng không khoe khoang, cái vốn dĩ tự nhiên làm say đắm hồn người !
    Có phải vùng đất Tây Ninh với Núi Bà trầm tịch, rừng trãi gió bạt ngàn đã phả vào tâm hồn tác giả để lời thơ thêm thanh toát, mang tính tự nhiên hòa quyện vào trong từng câu chữ ...
    Chút em có nhiều bài thơ đẹp !

    Trả lờiXóa