màu nắng tháng tư như tươi hơn
ngày ghi dấu
tóc Mẹ trắng phau phau
sau những lần mùa thay áo...
mắt đăm chiêu hướng về phía bây giờ là ký ức mờ xa
Những đứa con hiên ngang từng bước sải về nhà
rầm rập khúc quân hành âm vang đầy kiêu hãnh
nắng nung giọt mồ hôi giữa đất trời lóng lánh
hay mưa trút sũng tràn
luôn kiên định
trái tim xanh.
Năm mươi năm cùng chung sức chữa lành
từng dấu vết chiến tranh in hằn lên mắt Mẹ
để mỗi một ngày lên nắng tô hồng màu đất trẻ
xoa dịu nỗi niềm còn vương đọng chút bâng khuâng
Năm mươi năm
cùng xây dựng bức trường thành
che chắn bão giông.
che chắn lần mỏi mệt
để có được những ngày cả đất trời vui như ngày Tết
một đất nước thanh bình
một đất nước ấm no...
Huỳnh Gia
20.04.2025
Trên những con đường rực rỡ cờ bay
Xin chở giùm tôi giấc mơ đầy nỗi nhớ
ngược thời gian nghe lại tiếng ơ ầu
ngày nắng gắt lên cao soi bóng trễ
lũ trẻ con rượt đuổi quanh làng
dàn trận đánh nhau
Xin dừng lại một lần
cho tôi được quay trở về thăm mùa hạ lao xao
cánh diều vi vút sáo giữa nền trời cao trong vắt
da diết nhớ từng buổi trưa đầy nắng
trên cánh võng hiên nhà nghe Má kể chuyện ngày xưa
Chiều...
khói bếp loang hòa trong gió thơm nồng
những giọt mồ hôi thấm sâu đòng lúa mới...
cánh đồng xanh in dưới nền mây bồng bềnh trôi nổi
trên gờ đất lởm chởm gập ghềnh...
bầy nghé ngọ đùa vui
Nếu có thể...
tôi muốn được một lần rong chơi
trên con những đường làng quê yêu dấu
ai chở giùm tôi những giấc mơ huyền ảo
cho tôi dù chỉ một lần
chỉ một lần về thăm lại ngày xưa.
Huỳnh Gia
12. 04.2025
Lối mòn dẫn tới ngày
xưa
triền đê trông ngóng
cơn mưa đầu mùa
niềm vui từ ấy đã vừa
đậu trên hạt nắng lưa
thưa cuối ngày
Bốn mùa như thế phôi
phai
nỗi buồn rơi rụng
giữa ngày lãng du
câu thơ lạnh đẫm
sương mù
chắn che không những
trầm tư.
chỉ là …
Nhặt miền ký ức rơi
xa
xâu từng chuỗi nhớ...
chợt qua bất ngờ
Mùa trôi
bóng xế mỏi mơ
dấu chân dĩ vãng đâu
chờ đợi ai.
Chiều nghiêng nghiêng
bóng đổ dài
ta ngồi ngắm
áng mây bay cuối
trời.
Huỳnh Gia
31.03.2025
Có sợi nhớ nào rơi
vừa vương thềm kỷ niệm
hương thời gian loan trong gió vội vàng
một nửa đời trôi bôn ba tìm kiếm
lối yên bình
đỏng đảnh phía đa đoan.
Có những nỗi buồn cơ hồ như nông nổi
lặng lẽ đêm.
mượn bóng tối giữ gìn
có về không
những bước chân ngược lối?
để ta đừng đồng vọng những đinh ninh
Để ta đừng lạc sâu miền ký ức
thời gian như muốn
giấu kín một lần
dường đã đủ những lần buồn ray rức
tiếc làm gì một câu hứa mông lung
Tiếc làm gì những giây phút bâng khuâng
cứ ngỡ đến.
nhưng lại đi
biền biệt...
nẻo xưa cũ
chiếc bóng dài ẩn hiện
lần quay đầu ngược hướng
phía mờ xa
Huỳnh Gia
03/03/2025
Có hạt nắng sớm mai buông rơi vào vạt cỏ
và ngủ quên cho đến buổi chiều tà
trời nhuốm mưa
lại cầm lòng không nỡ
khiến thỏi đất trở mình khô khốc nỗi manh nha
Cồm cộm giữa lưng chừng đêm trăn trở
ai gọi mùa về ươm nỗi nhớ tháng ba
thương hạt nắng cháy hết mình lần vương nợ
âm ỉ nỗi khát khao cơn gió mát chan hòa
Chòng chành mãi những bôn ba lối rẽ
nẻo bình yên phải mấy bận kiếm tìm
đôi lúc muốn viết lên đời câu chuyện kể
ngẫm ngợi hoài ...
rồi buông phía lặng im
Tháng ba đến đánh dấu thêm một tuổi
dốc thời gian dần thu ngắn từng ngày
thôi... cứ níu niềm vui còn tươi mới
phủi hết nỗi buồn đang lẽo đẽo loay hoay...
Mùa cứ nắng. cứ mưa
dù bất chợt
Ta và ta... riêng lối nhỏ ung dung
đời cứ bạc...
cứ trắng đen tùy thích
một cái phẩy tay dứt khoác.
chẳng phân trần.
Huỳnh Gia
02/03/2025
Về nghe Xuân nói bao điều
bao nhiêu xa cách bấy nhiêu nghĩa tình
về nghe tre hát bình minh
rung rinh khóm lá giữa thinh không cười
Về nghe rộn rã bước vui
về nghe chim hót giữa trời bao la
bấy nhiêu năm
sống xa nhà
bước công danh đã bôn ba mấy lần
Về nghe sóng vỗ triền sông
biết đâu tìm được những lần thảnh thơi
ta còn mắc nợ dòng trôi
thôi về nương náu
nửa đời an nhiên
Mùa xuân về phía tháng giêng
ta về hoà nhịp những phiên chợ làng
về...
kia chiếc cổng đầu làng
đón ta với cả nồng nàn tình thương
Huỳnh Gia
10. 02.2025
Thời
gian vô tình mang tất cả đi xa
cẩn
thận xoá những vui buồn thương tiếc
nhưng
có vài điều thời gian không hề biết
đã đánh
rơi vào khoảng trống vô hình
Xuân
đến...
Đông về
chiều
lặng lẽ bước bình minh
và như
thế mùa trôi...
giấu
biệt từng nhắn nhủ
không
nhặt lấy và mang theo vài thứ
để mưa
đổ lên đầy ngập lối nhỏ quen xưa
Người
nơi ấy bây giờ xoá nỗi nhớ được chưa
riêng
ta mãi bấn lòng quên lận đận
để đôi
lúc trách thời gian chóng vánh
ngồi
bệt dưới thềm chiều đếm tuổi mới ngẩn ngơ
Thời
gian luôn cẩn thận mang theo
mang
theo cả ước mơ
bỏ lại
phím đàn trơ vơ những nốt trầm dang dỡ
vọng
phía hoang vu gạt gẫm từng ngờ ngợ
như
tiếng bước chân về...
và hụt
hẫng chơi vơi.
Huỳnh
Gia
02.02.2025
Đưa em về với mùa Xuân
trăm hoa đua nở đón mừng xôn xao
xuân này mình đã có nhau
trầu xanh vôi đỏ thắm màu uyên ương
Xuân...hoa thơm ngát nẻo đường
nắng hồng lên má...
đưa hương dịu dàng
Đưa em về với thôn làng
nơi cha mẹ đã nhọc nhằn bao năm
tóc xanh nhuộm trắng thăng trầm
nuôi con... không tiếc tấm thân hao gầy
Mùa xuân ngấp nghé chân ngày
nắm tay thật chặt, sum vầy – bình yên
mỗi sớm mai tiếng chim chuyền
ríu ran tiếng hót – bình minh mỉm cười
Về nhé em. Tết an vui
cùng dâng Cha Mẹ hiếu tình vẹn nguyên
về nhé em. bến gọi thuyền
một lòng trao trọn chữ duyên ngọt ngào.
Huỳnh Gia
03.02.2025
Ngược hướng đường về ký ức
nhặt từng kỷ niệm mờ phai
trên thảm cỏ mềm nắng ửng
nghe như tiếng
gió thở dài
Ký ức bây giờ xa lắm
cuối chân trời phía tuổi thơ
dường như
trong chiều rất vắng
vọng về tiếng ru ầu ơ...
Mùa Xuân sắp về trước ngõ
đưa miền ký ức càng xa
người có vui không, nơi đó
có còn lưu giữ tình ta
Ngược hướng đường về kỷ niệm
từng chiều, con bấc vờn quanh
ướp mềm nỗi buồn ẩn hiện
vừa quên, vừa nhớ...
đã đành
Huỳnh Gia
25/11/2024
Tôi đã từng đi qua vạn bão giông bị khinh miệt, chê bai và sỉ nhụctừng cố gắng vượt qua từng bức xúc lầm lũi... lết lê...trên con dốc túng bầnTôi đã từng giữ khoảng cách với người thân sống cô độc giữa nhân gian lạnh nhạt tuyệt vọng tột cùng...muốn sang thế giới khácrồi giật mình.cố kìm nén khổ đau Mấy chục năm ròng...đối mặt với nông - sâutim chai sạn trước những cơn sóng dữ dù có lúc muốn hét to "đã đủ"nhưng cuối cùng lại chọn cách lặng thinh Tuổi về chiều...thấm mặn nỗi điêu linh thấm đẫm cả nỗi tình đời đen bạc quay mặt dửng dưng để ngắm chiều bãng lãngngày về nơi xa vốn thu hẹp dần dàMọi buồn vui...như hạt nắng chiều tàrồi cũng tắt khi màn đêm buông xuống đừng ôm siết để lòng chùng nặng nuổnđừng quan tâm đôi mắt của người đời Bình minh lên...buông nắng ấm khắp nơi luôn trân trọng những gì vừa có được Và mặc kệ những mưu sâu kế chước tránh thật xa những ganh ghét tỵ hiềmHãy như bốn mùaluân chuyển thật hồn nhiên như hạt nắng rải lên mùa nồng ấmmọi uất ức...chôn sâu vào nẻo khuất.để tiếng cười luôn hiện hữu lên môi.Huỳnh Gia 26/10/2024