Ngày hôm qua đã đi xa ... Em nhìn lại
...đôi bàn chân tê cóng . Có đôi lúc suýt lạc đường , lóng ngóng . Thời
gian dửng dưng như người lạ . Vô tình . Đêm dù có dài như thế nào rồi
cũng tới lúc bình minh . Hẹn ước ? như một viên đá cuội bị ném rơi
xuống lòng biển cả . Những cơn sóng đua nhau đập vào xối xả ... Bãi cát
trống trơn phụ bạc dấu Dã Tràng . Khi giấc mơ bị xô lệch... Hoang mang
. Em ước được bình yên như những lúc bầu trời trong và ngập nắng . Giấc
mơ không tìm được nơi đủ ấm . Ngượng nghịu quay về Có một nỗi buồn từ
đó rất ngô nghê... chờ mỗi lúc đến đêm , mỉm cười ngạo nghễ . "Ừ !
không dễ đi tìm một điều tương tự thế " . Im bặt ngẩn ngơ ... Em buột
nơ hồng vào những vần thơ . Nỗi nhớ lặng im cuộn tròn trong câu chữ . Ô
kìa ! dường mưa rơi ... Dăm ba lần do dự... Đường trơn , Em phải bắt
đầu từ đâu mà bước ...? Chông chênh ...! 2202200
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét