Một thời yêu và cả một đời quên
Ta cân mãi vẫn chênh vênh một phía
Đêm trống quá ! hoang tàn như huyệt địa
Như trái tim vắng - lạnh tự hôm nào
Như biết rằng đời không thể có nhau
Nên mưa xổ trắng trời đêm ràn rụa
Giọt nước mắt nhuộm màu thu héo úa
Mộng bình yên lỡ giấc ...ngổn ngang buồn
Nghe thầm thì vọng lại một tiếng thương
Âm vang vỡ như trái tim vụn vỡ
Chân gắng bước trên quãng đường loang lỗ
Nghe đau nhừ từng viên đá cỏn con
Trăng lỗi thì - trăng khuyết nửa hồn đơn
Người lỡ hẹn - người mất nhau vĩnh viễn
Đêm trôi mãi trên dòng sông kỷ niệm
Sóng dập dờn - thi thoảng nhói lòng đau ....
Huỳnh Gia
22-08-09
=======================
Hai mươi năm - ta trở thành kẻ dại... Mang trái tim mình đánh cược
toàn thua
Thôi dừng lại
ta không liều lĩnh nữa
Nếm đầu môi
nghe đắng cay lời hứa
Một đời quên đã đủ
phải không người ?
Nhưng thời gian luôn như thế
biếng lừơi
Mặc ta đợi mõi mòn
không ngoảnh lại
Hai mươi năm ...
ta trở thành kẻ dại
Đếm giọt sầu
như đếm hạt mưa rơi ...
Nỗi niềm riêng từ ấy
vỡ thành lời
Đêm không đủ vần thơ buồn nương náo
Những ánh sao trên bầu trời
Một dạo...
Tắt mất rồi
từ độ tiễn người đi ...
15-05-2011
Huỳnh Gia
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét