Tự nhiên muốn viết về những cơn mưa .
Còn rơi rớt trong
những chiều cuối hạ .
Như một thoáng giật mình, buông hối hả ...
Sợ mùa
thu giấu mất những giọt buồn .
Tự nhiên nghe thèm hơi ấm một nụ hôn
...
Để cảm thấy tình yêu còn đâu đấy .
Nhưng nhìn lại , bóng nụ cừơi
trống trải .
Đêm thật dài ... xa vắng một giấc mơ
Cơn gió giao mùa
ngấp nghé những vần thơ
Gọi thu đến ru lá về với cội .
Nghe dường như
có điều gì muốn nói ...
Quên mất rồi từ chiếc lá thu bay !?
Tự nhiên
muốn pha màu tô lại hồn mây
Đang mê ngủ trong buổi chiều nhạt nắng
Và
đánh thức nỗi niềm vương ánh mắt
Để mùa thu không có cớ tỵ hiềm
Tự nhiên nghe cần bàn tay nắm ...bình yên ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét