Có những ngày cô đặc
mảng không gian
đợi một cơn gió lạc đường phả mềm từng
giọt nắng
đợi hạt mưa xanh mát lành
mùa cần mẫn
tưới vạt đất khô giòn đang vo cụm sần chai
Rắc nhúm thời gian lên kỷ
niệm chớm phai
muộn màng không phía chỉ
còn riêng một nửa
con đường cũ không ai đã
ngập đầy lá úa
khiến mùa quên- lóng
ngóng bước đi về
Cập bến sông chờ - chuyến
đò chở cơn mê
con nước gợn – sóng lăn
tăn nỗi nhớ
có vọng ngược hướng
nguồn nghe lời đêm trăn trở
hay chóng quên như ngọn
gió quên đường
Xâu chuỗi vui buồn vào
sợi chỉ ẩm ương
phút lơ đễnh sướt ngày –
đau âm ỉ
cúi mặt giả vờ - xót
rưng từng thủ thỉ
sẽ dần chai từng thớ nhỏ
nỗi quen dần
Có những lần giận dỗi
những lần khân
miền dĩ vãng đã xa rời
vạn dặm
níu kéo mà chi để tìm
thêm hụt hẫng
cho nắng Hạ dịu dàng thu
gọn những bâng quơ
Huỳnh Gia
08/05/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét