Trên con đường một chiều
Từ bao giờ lối cũ chẳng còn quen
chiều chầm chậm buông quầng ươm ráng đỏ
vòng tay lạc giữa đìu hiu hút gió
tia mắt xa xăm... lạc hướng...
ngẩn ngơ buồn
Đường một chiều hụt hẫng nẻo yêu thương
xiêu vẹo những bước chân người đi - người ở
lại
một câu hứa xẻ đôi - xẻ đôi từng ái náy
thành vết xước vô hình từng nhịp đập nẻo
quay lưng
Từ bao giờ đêm bỗng hóa dửng dưng
mang nỗi nhớ treo lửng lơ giữa đêm dài mộng
mị
trong tiềm thức, nỗi đau dường phi lí
đeo bám siết ghì - theo ngày tháng lao đao
Em không muốn chạm vào miền dĩ vãng đã lùi
sâu
đôi lúc những bâng quơ xoáy vòng ...
như âm thầm trêu ghẹo
để rồi mùa lại mùa qua...
bóng mơ hồ quẩn quanh lẽo đẽo
cứ ngỡ đã quên rồi
nhưng không phải...
vì sao?
Huỳnh Gia
19/03/2024
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét