Nắng đợi.
Ta chờ người
hạt nắng xế dần phai
cơn gió muộn đong đưa...
ghé lên vai thì thầm câu hỏi
ngày tháng có còn nương cho những lần bàn
tay với
hay lặng lẽ bước lùi mặc kệ nỗi khát khao
Ta chờ người...
trong khoảng cách lao đao
trống hoác nỗi mông lung giữa vùng trời tiếc
nuối
thời gian nông nổi đến vô tình - thời gian
không nán đợi
cho khóe mắt cụp buồn ẩn hiện vết chân chim
Từ phía lọn heo may se lạnh nẻo trốn tìm
ta cứ thế vẽ vòng tròn chứa bên trong từng
nỗi nhớ
để có lúc tự thấy mình giống như ngày cơ nhỡ
quên mất thảm hướng dương dần rũ héo buổi
chiều tà
Đêm.
ngày...
mùa đến... mùa qua...
ta mãi đợi
mãi tôn thờ từng trắc trở
phía còn lại cheo leo một nhúm buồn rơi vỡ
tung tóe giữa niềm tin rằng có lúc vẹn toàn.
Ta đợi người
đêm cạn
sương tan...
Huỳnh Gia
24/02/2024
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét