Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

Cho cuộc tình ở lại

 
Em vốn không tin tạo hoá  luân hồi
Lời tạm biệt chờ kiếp sau gặp lại
Người bấu víu niềm tin vào đổ gãy
Khi trái tim yêu hoen rỉ những yếu mềm
 
Em vốn không tin có nỗi nhớ nhập nhem
Đang vướng vít cõi lòng - nghe rất lạ
Nhưng không thể phân trắng - đen - thật - giả
Bởi nó vô hình chằn chéo - khó đuổi xua 
 
Không muốn cược tình vào tranh chấp - hơn thua
Nên ngày ấy đành dối tình - câm lặng
Nhìn anh bước đi - cả đất trời hoang vắng
Cố nhủ lòng - không duyên nợ , ừ thôi !
 
Hơn hai mươi năm trời trong giấc ngủ nổi trôi
Anh hiện diện từng cơn mơ - mệt mỏi
Trong vòng tay chồng - bỗng giật mình bối rối
Có lẽ nào em đang lạc lối - quên đường ?
 
Em vốn không kẻ hời hợt chốn tình trường
Trong lồng ngực là trái tim kiêu hãnh 
Vẫn biết rằng yêu là buộc ràng khó tránh
Nhưng thà buông rời hơn bi luỵ van xin 
 
Từ những dở dang đông đặc một khối tình
Không tri kỷ để sớt chia phần nặng
Anh như cơn gió bay qua miền đất phẳng
Thổi tung đời - làm nghiêng ngã niềm đau
 
Em muốn tin vào định phận của trời cao
Vì đang sống trong bình yên hạnh phúc
Khó vùng vẫy thoát ra chừng một lúc
Để nói cùng người - tận sâu thẳm vẫn có nhau... 
 
Em đã không tin vào lời hẹn kiếp sau
Vẫn khao khát dù một lần lên tiếng
Theo năm tháng - tình yêu em miên viễn
Nửa cho chồng - nửa thầm lặng phần anh 
 
Nếu có kiếp sau - xin hứa trọn dành
Cho những run động đầu đời...ngày xưa ấy
Cho những giấc mơ em suốt đời khờ dại
Và cho cuộc đời nhau lời xin lỗi - dẫu muộn màng...
 
Huỳnh Gia
 
 
10-12-2009
 
 
Cho người - cho Ta

=================


Vẫn biết có những hoàn cảnh rất cần những câu nói dối để đem lại sự bình yên cho gia đình và cho chính bản thân mình , nhưng ở bài thơ này hoàn toàn không có hình bóng của kẻ thứ ba lẫn lộn trong hoàn cảnh  hiện thực , cũng không có những tư tưởng muốn thoát ra khỏi gia đình để tìm đến với người tình  !
Nếu có kiếp sau - xin hứa trọn dành
Cho những run động đầu đời...ngày xưa ấy
Tác giả chỉ cho phép mình được quyền nghi ngờ một chút - trăn trở một chút về những gì đã trải qua
Vô thức nên hình bóng cũ cứ lẫn quẩn trong những giấc mơ - Vô thức nhớ - vô thức quên và vô thức một thứ tình cảm mơ hồ không rõ nét ...
Hơn hai mươi năm trời trong giấc ngủ nổi trôi
Anh hiện diện từng cơn mơ - mệt mỏi
Trong vòng tay chồng - bỗng giật mình bối rối
Có lẽ nào em đang lạc lối - quên đường ?
Tác giả đã thừa nhận có lúc hơi bối rối trước những tình huống khó xử trong mộng mị và tự đặt cho mình câu hỏi " không lẽ mình vẫn chưa quên ...?".
Ở nội dung bài thơ hoàn toàn không có sự khát khao được ngoại tình dù chỉ trong tư tưởng mà là những thắc mắc dành cho cuộc đời mình " Câu nói " không tin " cứ lặp đi lặp lại như để khẳng định mình không nên nuối tiếc những vì đã qua vì có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện tại ...
Khó vùng vẫy thoát ra chừng một lúc
Để nói cùng người - tận sâu thẳm vẫn có nhau...
 
"Tận sâu thẳm vẫn có nhau"  ở đây không hề liên quan đến tình yêu trai gái  - Có nhau như một người bạn cũ - có nhau như một tri kỷ - có nhau như một kỷ niệm đẹp đáng trân trọng ... chẳng hạn .
Theo năm tháng - tình yêu em miên viễn
Nửa cho chồng - nửa thầm lặng phần anh 
Nhân vật vô hình trong bài thơ này cuối cùng cũng chỉ nhận về mình một nửa tình cảm rất trừu tượng - thứ tình cảm nằm sâu trong góc khuất tâm hồn con người và ngủ yên ở đó không hề ảnh hưởng đến ai ...
Nếu có kiếp sau - xin hứa trọn dành
Cho những run động đầu đời...ngày xưa ấy
Cho những giấc mơ em suốt đời khờ dại
Và cho cuộc đời nhau lời xin lỗi - dẫu muộn màng... 
"Nếu có kiếp sau ..." . Tác giả chỉ để dành đoạn kết cho kiếp sau nếu có ...Đã không tin thì chữ " nếu" ở đây lại càng mơ hồ . " Nếu có kiếp sau " Được coi như một sự dỗ dành thứ tình cảm không rõ nét bộc phát trong chốc lát ...Coi như đã bằng lòng với hiện tại và tự dặn lòng hãy sống với hiện tại , những gì thuộc quá khứ nếu cần lặp lại thì nên lặp lại vào kiếp khác ...Vậy thôi !
Tóm lại  tác giả không hề mang đặt tình cảm mình vào ván bài được hay mất , chỉ là những trăn trở vô hình thoáng qua và  tự trấn an mình bằng lời trần tình với mình - với quá khứ và những người trong cuộc . Nhân vật vô hình kia chỉ được quyền ở lại trong góc khuất nhất của trái tim tác giả và đơn giản phải là thế  ...

Huỳnh Gia

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét