Một chút cho Tôi - Chút cho Người
Ngày con tôi có dịp ra Trung Tôi dặn : " Nhớ mang nón bài thơ về làm quà cho mẹ "Chiếc nón lá mỏng manh tôi mê từ thuở trẻ Khoe nét đẹp dịu dàng bên tà áo tím ... gợi hồn thơ Lúc con đi , tôi hăm hở đợi chờ Đến hẹn... buồn ơi ! cầm trên tay "chiếc nón" Từng mối chỉ vụng - thưa bởi bàn tay thợ mọn Chắp vá những câu thơ lồng ghép phía trong vành Tôi còn nhớ ngày xưa bên mái nhà tranh Má tôi đã một thời thức thâu canh nâng niu từng chiếc nón Những chiếc nón chắc bưng theo chân người ra ruộng Những chiếc nón lên rừng thách thức với thời gian Mắt hững hờ nhìn chiếc nón lá người đan Không tìm thấy từng mũi kim sắc xảo Có phải chăng chỉ vì miếng cơm manh áo Người quay mặt , vô tình cùng nét đẹp quê hương ? Rồi đây những chiếc nón bài thơ sẽ theo du khách đi khắp mọi nẻo đường Như kỷ vật đáng nâng niu của một lần dừng bước Ôi ! những chiếc nón đội đầu chưa một lần thấm nước Đã rách tơi ... Huế đẹp - Huế buồn - Huế mộng mơ ơi !Chỉ một chút hồn quê sao người không cố giữ ?Nếu những câu thơ kia có thể buông lời trách cứ Thì chiếc nón Huế hôm nay không buồn - thẹn bởi vì người ... Huỳnh Gia Viết sau ngày con gái đi thực tập miền Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét