Theo chiếc lá hôm qua thu nhẹ lướt khỏi mùa
nhường cơn bấc đầu đông đang lượn lờ trước ngõ
cơn bấc ướng bương chực chờ bung đụn gió
len lõi mảng không gian siết buốt vạt nắng gầy
Mùa đông vốn nghệch ngờ. Mùa đông đâu có hay
trên triền nhớ cheo leo em gượm an từng bước nhỏ
sợ sơ sẩy trượt nỗi buồn về hướng đó
sỏi đá nhót lòng - đôi chân mỏng rướm đau
Ngày ấy cớ gì mình xa nhau
cho tia mắt ướt dỗ dành rồi tháng ngày trôi nhanh lắm
và tao ngộ để mỗi chiều ta cùng ngắm
hạ đến nắng reo vui
thu rải lá nhuộm sắc vàng
Thế rồi mùa đông sương giăng khắp cùng lối nhỏ
hoang mang
người đi biệt biết bao mùa
người không trở lại
khiến cho những mùa đông lặng lẽ đi về kể từ ngày hôm ấy
đêm gió thổi đầy thêm. ngày rét mướt tăng dần
Mùa đông vô tình xô ngược gió dửng dưng
em gắng đuổi theo những cơn trốt xoay vòng
cố nhặt chút hương xưa may vẫn còn vướng lại
van vỉ mùa đông xin đừng lang thang mãi
để trên bậc thềm chiều em kiên nhẫn đợi những bước chân
Huỳnh Gia
01/12/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét